Thứ đã mất đi vốn là thứ chưa bao giờ thuộc về mình. Không cần nuối tiếc, không cần níu kéo, buồn cứ buồn, khóc cứ khóc. Vì, chẳng có nỗi đau trường tồn, chỉ có nỗi đau cố chấp mà thôi…
Cuộc sống là một cuốn phim vô hình, chỉ là chúng ta tự vẽ màu lên đó, và mặc định màu cho cuộc đời mình. Chẳng có cuốn phim nào một màu và càng không có cuốn phim màu hồng trải đầy cuộn băng.
Dù là vô tình hay cố tình, chúng ta đều nắm trong tay những hạnh phúc và lại để tuột mất nó, luyến tiếc, hối hận đó cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời. Khi mất đi 1 niềm thương yêu ai mà chẳng phải như thế. Nhưng cũng phải đủ thông minh để hiểu, có những hạnh phúc tắc đường chưa thể đến và có những hạnh phúclạc đường nên để nó qua đi.
Bước qua một tổn thương là điều khó khăn, nhưng không phải là không thể. Trong tình yêu, chẳng ai mong tổn thương và cũng chẳng ai mong bị tổn thươngbởi người khác. Nhưng cũng phải đủ lí trí để hiểu, tình cảm không phải là một chương trình được lập trình sẵn, lúc nào đến, lúc nào đi đều được thông báo trước.
Chúng ta đều là con gái, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn cần người che chở và bảo vệ. Mà, con gái càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng dễ bị tổn thương. Khi một đứa con gái bị tổn thương đến giới hạn, nó sẽ trở lên lạnh lùng, dè chừng và tàn bạo. Nhưng, nó cũng sâu sắc hơn, biết yêu thương bản thân hơn.
Thứ đã mất đi vốn là thứ chưa bao giờ thuộc về mình. Vì vậy, không cần nuối tiếc, không cần níu kéo… Buồn cứ buồn, khóc cứ khóc. Vì, Chẳng có nỗi đau trường tồn, chỉ có nỗi đau cố chấp mà thôi.
Những ngày tháng chênh vênh với những nỗi đau…
Ta sợ bị bỏ rơi, sợ cảm giác cô đơn, nhưng lại luôn ném mình vào 1 chiếc hộp đầy màu u tối của sự tuyệt vọng. Những giọt nước mắt lạnh ngắt tới thắt tim, từng nụ cười cay nghiệt và dữ dằn… Đủ thấy những yêu thương nhạt nhòa, vội vã như những cơn mưa đành hanh Sài Gòn.
Ta từ bỏ những yêu thương, thu mình vào sự cô đơn với vỏ bọc mạnh mẽ, độc lập. Để rồi khi hụt chân nhìn lại, ta thấy mình đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội với bao nhiêu người tốt hơn, khi ta cứ mãi lấy quá khứ đau thương là thước đo cho hiện tại. Thật ngốc nghếch.
Là con gái, ta không cho phép mình yếu đuối, đứa con gái sống tình cảm, nhưng cũng đủ lí trí để biết buông những thứ chẳng xứng đáng với mình. Con gái bản lĩnh là tự mình bước qua đau thương, tự mình cân bằng lại cuộc sống mà không phụ thuộc vào bất cứ ai. Lúc ấy, ta sẽ biết yêu thương bản thân nhiều hơn, trân trọng những gì ta đang có.
Hãy tin rằng, rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên…
Có một bàn tay nắm lấy một bàn tay, có một hơi ấm quen thuộc từ những cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau. Có những lời nói yêu thương không khoa trương mà chân thật… Cho một cô gái đã biết mỉm cười với hiện tại, thôi không day dứt về quá khứ, về những đau thương đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim đã từng rỉ máu bởi những vết thương, đôi lúc thấy chênh vênh, nhưng đôi lúc cũng thấy bình yên đến lạ. Một tình yêu chẳng ồn ào, chẳng vồ vập như những mối tình non nớt đã qua. Chằng cần hứa hẹn cho tương lai, chỉ cần cả hai đều biết hướng tới tương lai, cố gắng vì những điều tốt đẹp cho tình yêu. Vẫn yêu nhau nhiều, vẫn nhớ nhau nhiều, vẫn yêu bản thân nhiều hơn… Tình yêu của những trái tim trưởng thành.
Đã từng một lần yêu, từng một lần trải qua mất mát của tình yêu, người ta càng hiểu ra rằng chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, và chẳng có lời hứa nào là đáng tin. Chỉ có những khoảnh khắc ngọt ngào vẫn còn mãi trong tim những người đã từng yêu chân thành.
Bởi vốn dĩ, những trái tim đã từng tổn thương luôn xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lấn hơn thế!
-Nguồn: Guu.vn-