Từ bỏ là thỏa hiệp, hy sinh thứ vốn dĩ nên thuộc về bạn, buông tay là trí tuệ, buông xuống những thứ vốn chưa từng là của mình.
Thời gian trôi qua, chúng ta cũng học được cho bản thân cách buông bỏ một người nào đó, một điều gì đó. Không phải chúng ta thay lòng hay đổi dạ, cũng không phải là muốn tìm đến điều gì đó mới mẻ hơn. Mà đơn giản chỉ là bản thân đã thực sự bất lực và chấp nhận làm kẻ thua cuộc trong cuộc đua tình cảm.
Trưởng thành rồi chúng ta mới biết, thì ra cảm giác lớn lên lại mệt mỏi đến thế này. Ngày còn bé, chỉ mong được lớn lên. Đến lúc trưởng thành rồi lại có lúc muốn buông bỏ tất cả, chỉ ước được một lần trở về những ngày thơ bé, chẳng phải lo nghĩ gì, vô tư mà sống. Nhưng, mong muốn cũng chỉ đến đấy. Mãi cũng chẳng thực hiện được. Có đôi khi giật mình tỉnh giấc, tự hỏi, rốt cuộc bản thân đang cố gắng vì điều gì, sự cố gắng đó liệu có xứng đáng hay không. Đến lúc bản thân đã không còn rõ nữa. Còn xót lại trong tâm trí chỉ là cảm giác muốn từ bỏ. Nhưng rồi, sẽ có rất nhiều những ngày dài chơi vơi như thế. Có phải, con người ta rất yếu đuối hay không?
Đến một lúc nào đó trong cuộc đời này, bạn bỗng nhận ra bản thân không còn là chính bạn nữa. Sẽ có những ngày như thế, những ngày bạn cảm thấy mọi thứ xung quanh, những gì bạn từng muốn có nhất dường như đều không còn quan trọng nữa, buông xuống tất cả mà chôn vùi mình vào giấc ngủ để không còn phải nghĩ ngợi gì. Cái gì phức tạp quá thì cứ giản hóa nó lại, buông xuống một vài gánh nặng, việc gì phải chọn giữa có tất cả hoặc mất tất cả. Cớ gì cứ tự làm khó bản thân.
Nếu bạn đi một con đường đã rất lâu mà vẫn như cũ không nhìn thấy hi vọng thì nên thay đổi phương hướng đi. Nếu bạn đã suy nghĩ một chuyện thật lâu mà vẫn như cũ, trong lòng vẫn rối bời thì nên chấp nhận buông bỏ. Nếu tiêu chuẩn sống mà bạn luôn kiên trì đã lâu nhưng vẫn không có cảm giác vui vẻ thì nên thay đổi. Nếu người mà bạn ngày đêm cố gắng làm bạn đau lòng quá nhiều thì nên buông tay. Buông bỏ quá khứ để trái tim bình yên…
Ở đời, cái gì càng để ý lại càng thương tâm, càng sâu nặng lại càng bi ai. Điều gì đã khắc cốt ghi tâm trong lòng đều sẽ rất lâu mới buông bỏ được. Ấy là nói thế, trước khi đưa tay kịp chạm được cái giây phút đó, ai rồi cũng sẽ gắng gượng sống qua ngày với hàng tá nỗi dày vò, vết thương không chạm đến được, trải nghiệm đủ loại cảm xúc của thống khổ.
Đời người ngắn ngủi, cho nên đừng đem tuổi thanh xuân quý giá của mình lãng phí vào nhầm người. Nếu như, người khác cần bạn, họ sẽ dành cho bạn một khoảng không gian. Nhiều lúc, chúng ta không cần phải giãy giụa trong đau khổ mà thay vào đó hãy chọn cách buông bỏ, tìm lối thoát riêng cho chính mình.
Vào thời khắc khi bạn buông bỏ được những kỉ niệm của quá khứ, tựa như một ngọn đèn đang phát sáng bỗng dưng vụt tắt, tựa như một cánh cửa đột nhiên bị khoá chặt, lúc ấy bạn tự nói với lòng mình rằng: Cuối cùng tôi đã có thể không yêu người ấy nữa. Người ta nói, buông bỏ là một việc khó mà mấy ai làm được. Nhưng nắm giữ lại càng là việc khó hơn. Vậy nên, chọn việc khó để bớt đi nỗi lo, để trái tim thanh thản cũng rất xứng đáng.
-Nguồn: Tri Thức Trẻ-