Thế đấy, Có những đôi chân, thời thanh xuân ấy, vẫn đang mải miết chạy theo những đam mê, sống với căng tràn nhiệt huyết. Có những đôi chân, đi đến những vùng trời xa xôi và thỏa mãn với đích đến cuối cùng. Thế nhưng, khi ngoảnh đầu nhìn lại, nhận ra trên chặng hành trình dài của thanh xuân, ta bỏ lỡ những cuộc gặp mặt, bỏ lỡ đôi lần hò hẹn và lỡ cả hai tiếng “tình yêu”
Có những chàng trai cô gái, có những tuổi đôi mươi cô đơn đến lạ kì. Không phải họ thích cô đơn, cũng chẳng phải họ ngại ngần chuyện tình cảm. Đơn giản thôi, có những thanh xuân đi lạc trên con đường theo đuổi đam mê và sự nghiệp, có những thanh xuân mà thời gian không dành cho những tình yêu và mộng mị. “Họ” đi lạc… và có những phút giây “họ” đã thực sự nuối tiếc vì điều đó.
Chúng ta rồi sẽ có 1 cuộc đời khác nhau, có một tuổi thanh xuân không giống bất kì một người nào. Có người đi qua thanh xuân với một người bạn đồng hành, có người đắm đuối trong những hạnh phúc viên mãn của tình yêu, cũng có người mải miết thực hiện đam mê mà bỏ quên tình yêu trên chính con đường đó. Thanh xuân ấy, người ta dành thời gian để thỏa sức theo đuổi đam mê, vùng vẫy trong thế giới của những khát khao và tham vọng. Một ngày của họ bận rộn đến mức hai tư tiếng đồng hồ trở nên quá ngắn ngủi, chỉ có thể đặt lưng và thở phào trong phút cuối cùng của ngày tàn. Họ lao mình như 1 con thiêu thân để tìm nguồn sống trong công việc, tìm niềm vui trong chính niềm đam mê và công việc. Bao nhiêu tham vọng của trẻ, bao nhiêu ước mơ còn dang dở trên đoạn đoạn đường phía trước. Đúng thế, họ đã vắt cạn thời gian để sống như thế. Nhiệt huyết – mạnh mẽ – ngang tàn như một chiến binh. Đôi khi, đã từng mệt mỏi đến tuyệt vọng, đã từng cần những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm vụng về để xoa dịu những tổn thương sau những tháng ngày một mình gồng gánh. Nhưng rồi, sau cùng họ vẫn ổn, vẫn bắt đầu một ngày mới sau một khoảnh khắc yếu lòng đến tổn thương. Họ đã như thế, như thế suốt cả một thời thanh xuân.
Và rồi, có người nói, họ thật tội nghiệp,vì không có 1 ai gồng gánh và chia sẻ những đau đớn và tổn thương ấy. Có sao đâu, vì họ chưa bao giờ lựa chọn, họ không muốn mình cô đơn nhưng cứ phải cô đơn để sống với đam mê và sự nghiệp. Thời gian là người chiến hữu phản bội, cho cơ hội nhưng lại lấy đi cơ hội của bất cứ ai. Giá như thời gian với đời người là hữu hạn, thì những kẻ độc hành đã không phải vội vã lao lực để chiến đấu, không phải dùng hết sức lực để chạy mà có thể ung dung nếm trải những vị ngọt đắng của tình yêu. “Kẻ độc hành” – mạnh mẽ đi một mình trên con đường dài của tuổi trẻ, vội vã kiếm tìm những thành công và đích đến. Họ có cô đơn không? Có chứ, có những lúc, khi họ trở về sau một ngày dài đến nghẹt thở, thời khắc đó họ trở nên yếu đuối trước tất cả. Thực ra thanh xuân đó, họ không trải qua một tình yêu đúng nghĩa, chưa từng hứa hẹn về tương lai, và chưa từng nghe về hai từ “mãi mãi”. Phó mặc cho cảm xúc hay tình cảm có bị chai sạn, thì họ đã sống mà bỏ quên tình yêu như thế. Có thể, họ đã từng muốn bắt đầu một mối quan hệ và tiến xa hơn, những rồi có thể họ không tin vào tình yêu, cũng có thể họ sợ, sợ thanh xuân sẽ không thể có trọn vẹn cả tình yêu và sự nghiệp. Trên chặng hành trình đó, tình yêu đến và đi như định mệnh, nhưng chắc rằng họ chưa từng có một thứ tình yêu vững chãi. Thứ tình yêu mà họ có thể hứa với nhau đi đến cùng trời cuối đất, có thể vì nhau mà có thêm động lực để cố gắng, họ đã chưa từng nghĩ tới. Vội vã chạy mải miết, chạy mãi chạy mãi, đến khi thời gian nói rằng thanh xuân đã sắp tàn, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra bản thân đã cố gắng nhiều đến mức nào, thành công hay thất bại ra sao, nhưng diều hối tiếc nhất sẽ là chưa có ai nói với ta về 2 từ “mãi mãi”
Thế đấy, Có những đôi chân, thời thanh xuân ấy, vẫn đang mải miết chạy theo những đam mê, sống với căng tràn nhiệt huyết. Có những đôi chân, đi đến những vùng trời xa xôi và thỏa mãn với đích đến cuối cùng. Thế nhưng, khi ngoảnh đầu nhìn lại, nhận ra trên chặng hành trình dài của thanh xuân, ta bỏ lỡ những cuộc gặp mặt, bỏ lỡ đôi lần hò hẹn và lỡ cả hai tiếng “tình yêu”
Ta thường nghe về những sân ga với những chuyến tàu, nhưng thực ra có những sân ga không như lòng đã nghĩ. Ta tưởng rằng, ngồi trên chuyến tàu và cập bến sân ga, sẽ có người đứng đợi ta ở đó. Và rồi đến cuối cùng sẽ không một ai đứng đợi khi mà ta bỏ thời gian quá nhiều cho chuyến tàu đó. Thanh xuân cũng vậy, điều nuối tiếc nhất là bỏ lỡ một ai đó, bỏ lỡ một điều gì đó.
Thanh xuân ấy, ta đã nợ nó một tình yêu!
-Nguồn: Theo Girly.vn-