Ta đứng từ một phía rồi gọi quá khứ về, giờ đây ta là kẻ ngoài cuộc. Ta từng tự hỏi mình gặp nhau làm chi để đổi lại chỉ toàn là đau khổ. Hôm nay ta tự trả lời rằng là để trưởng thành. Cái tiếc nhất của cái độ dần dà trưởng thành chính là nhận ra cái dại của thời thanh xuân, cứ thế rồi không còn dám để thương một ai đó hết lòng hết dạ nữa. Hãy yêu ai đó đầy chân thành người nhé. Và ta cũng sẽ lại tập yêu bằng một con tim ngây dại như cái ngày mà ta yêu người.
Khi giữa ta của ngày đó với ta của bây giờ là một dải thời gian dài rộng vô chừng thì mọi ký ức nay còn là thước phim quay chậm. Ta đứng từ một phía rồi gọi quá khứ về, giờ đây ta là kẻ ngoài cuộc. Đã phải mất rất lâu để phai dần những vết cắt và mọi chuyện xảy ra ngày đó, lúc này ta hiểu mọi thứ là phải diễn ra như vậy.
Bây giờ người đang ở đâu? Người của ngày hôm nay liệu có quên chuyện hai ta ngày đó? Lãng quên cũng được, vì rằng người vẫn sống tốt, tốt đến nỗi đau đớn cũng trôi mau. Ta mừng vì tình yêu với người không phải là nỗi hận, dẫu hai con tim non nớt từng ướt đẫm những tổn thương mà mình gây cho nhau. Ta từng tự hỏi mình gặp nhau làm chi để đổi lại chỉ toàn là đau khổ. Hôm nay ta tự trả lời rằng là để trưởng thành.
Cái tiếc nhất của cái độ dần dà trưởng thành chính là nhận ra cái dại của thời thanh xuân, cứ thế rồi không còn dám để thương một ai đó hết lòng hết dạ nữa. Người có còn sẵn lòng nói yêu không hay vẫn ít nhiều đắn đo? Người có còn chấp nhận rủi ro hay không chỉ để con tim người được một lần lên tiếng? Ta thì nghĩ là ta không còn đâu. Bao nhiêu nhiệt thành ta trao hết cho người mà không chút hối hận. Trở thành ngây dại cũng chỉ vì yêu người. Thật may vì ta với người gặp nhau ngày còn trẻ, thật may vì đã được là cả một thời thanh xuân của người.
Dạo gần đây ta thường hay nghĩ rằng có người thương thì để làm gì. Là vì giữa cuộc đời không còn người nữa ta thấy cô đơn và lạnh lẽo quá. Là vì đã quá lâu kể từ lần cuối ta bỏ quên tâm trí bên một gương mặt thân thương nào đó. Hay chỉ là vì ta nhớ cái cảm giác được thương và dựa dẫm khi ngày sắp tàn. Và cũng vì ta cần một người đánh thức ta dậy trước khi ta yêu mà không thèm nói, chút trắc trở thì đành lòng bỏ cuộc, tuột mất thì cứ thế chấp nhận, và không còn biết khóc dẫu có đớn đau nhiều.
Hãy yêu ai đó đầy chân thành người nhé và hãy cho người ấy biết mà đừng do dự. Hãy mở lòng mình ra để đón lấy yêu thương như cái cách người đã từng. Hãy hạnh phúc và sẽ có ta mỉm cười cùng người. Vì người là thời thanh xuân mà ta trân trọng. Và ta cũng sẽ lại tập yêu bằng một con tim ngây dại như cái ngày mà ta yêu người.
-Nguồn: Guu.vn-