Thất bại lớn nhất khi yêu đó chính là quá ràng buộc đối phương.
Khi chúng ta còn bé, bất cứ điều gì bị bố mẹ cấm thì chúng ta càng muốn thực hiện, càng muốn tìm hiểu. Và khi thực hiện những điều ngược lại đó ta vừa nơm nóp lo sợ vừa cảm thấy thích thú.
Tình yêu cũng vậy. Một khi có sự ràng buộc xuất hiện thì một trong hai người sẽ cảm thấy chán nản. Khi đó khát khao được tự do cũng là trở ngại cho chuyện tình cảm.
Người yêu của đứa bạn tôi lúc nào cũng muốn cô ấy làm theo ý mình, cái gì cũng phải duyệt trước khi cô ấy làm, cô ấy đi với ai cũng phải báo cáo…
Dần dần, bạn bè cũng chán nản cái cảnh rủ rê cô ấy đi chơi, nào là phải khai báo rõ ràng, địa điểm, ngày giờ như đứa con nít xin phép bố mẹ được đi chơi.
Lúc đần thì răm rắp nghe theo, rồi khi bị gò ép quá mức cô ấy trở nên mệt mỏi, cáu gắt. Muốn tìm một chỗ dựa khác an toàn, êm ả hơn. Nhưng chưa kịp nói lời chia tay thì bị hắn tát cho vài bạt tay vì tội đến dự sinh nhật người yêu cũ mà chưa được hắn cho phép. Thế là tình tan.
Khi yêu, không làm gì cho nhau được thì ít ra cũng nên tôn trọng đối phương một xíu. Cho người ta khoảng không gian riêng, đâu phải sống chỉ để yêu, sống là để làm những việc mình yêu thích mà ngay cả việc đơn giản đó cũng không làm được cho nhau thì chia tay cho xong.
Yêu mà ép người ta phải theo ý mình thì đứng yêu nữa hoặc là yêu người máy có vẻ sẽ hợp lí hơn. Quản lí được hành động chứ không kiểm soát được trái tim và lí trí của đối phương đâu mà ràng buộc.
Yêu thì giữ gìn nhau là đúng nhưng cũng chừng mực thôi nhé, đừng bỏ vào chuồng rồi nhốt để khi thoát ra được thì mãi mãi mất luôn, kiểu như thú hoang bị nhốt nên tìm về tự do ấy.
Yêu thì tôn trọng nhau chút, mội người có khoảng trời riêng, miễn sao lúc gần nhau có them khoảng trời chung của hai đứa, vận luôn hướng về nhau là được.
-Nguồn: Sưu tầm-